Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Mặc váy giữa mùa đông gió rét


Đang hếch mặt nhìn dòng người đi lại, tôi bỗng nghe một giọng nam nói sát bên mình: "Ôi, lạnh quá nhỉ! Thế này thì tê cứng cả chân thôi". 

Tôi giật mình nhìn lại, thấy một khuôn mặt lạ hoắc đang toe toét nhìn mình rồi phóng vút đi. À, hắn ta đang nói xỏ tôi chỉ vì tôi mặc váy giữa mùa đông giá rét.

Cattleya 

Ờ, mà kể cũng nghịch lý thật. Mùa hè chị em đua nhau diện các loại váy thì tôi lại rất ít mặc, vì tôi không thể chịu được cái nắng nóng mùa hè xuyên thẳng vào da chân, dù chỉ là ánh nắng buổi sáng sớm. Nó làm chân tôi bỏng rát, đỏ lừ và vốn đã chẳng trắng trẻo bằng ai giờ rồi sẽ lại càng đen hơn. Có bôi kem chống nắng thì vẫn cảm thấy chân rát bỏng. 

Mùa hè mà đi tất chân thì tôi lại khó chịu. Vậy là dù rất thích được tung tẩy váy áo như chị em, tôi đành phải ngậm ngùi hạn chế tối đa. Nhiều hôm đi đường, gặp chị em nào mặc váy ngắn sát đùi giữa cái nắng hơn 30 độ là tôi ngưỡng mộ lắm (mình vốn luôn ngưỡng mộ cái đẹp mà), và cứ thắc mắc không biết người ta có bị rát bỏng như mình không.

Chính vì thế mùa thu và mùa đông thật sự là đồng minh của tôi trong cái chuyện ăn mặc. Chà chà, mặc váy giữa cái lạnh mà không hề bị lạnh chút nào. Váy thu đông đương nhiên dày hơn váy mùa hè, cộng thêm quần tất ôm chân, thêm đôi giầy hay bốt, chiếc áo len dày dặn cùng với khăn quàng cổ. Thế là tha hồ nhảy nhót khắp nơi cả ngày chẳng sợ gì gió rét.

Mà tôi thì đặc biệt thích mùa đông từ khi còn bé xíu. Thích nhất cảm giác gió lạnh mơn man trên da thịt mình. Gió cuốn lấy tóc mình, gió vuốt ve khuôn mặt mình. Những lúc ấy thấy thoải mái vô cùng.

Mùa đông + gió lạnh + váy đẹp = đi chơi thật là thích. 

Nhớ lại câu nói của kẻ vô tình gặp trên đường tôi lại phì cười. Chắc chắn còn nhiều người khác cũng sẽ thắc mắc: "Lạnh thế này mà còn mặc váy?". Và cũng giống tôi khi ngưỡng mộ những em váy ngắn dạo phố giữa nắng mùa hè, rất có thể họ thuộc nhóm người ngưỡng mộ những em mặc váy tung tăng dạo phố giữa gió mùa đông.

Còn bạn, bạn thuộc nhóm nào đây? 

P.S: Quý ông nào không tin là mặc váy mùa đông thậm chí còn ấm hơn cả quần thì hãy thử xem, tôi là tôi chưa hề nói điêu bao giờ đâu.

Trọn đời xấu xí 

Khi còn là sinh viên tôi hay lê la café gác 2 Đinh Tiên Hoàng. Bạn đứng quán trông rất hài khi cười, răng bạn chìa ra. Lũ khách hàng đến quán nhao nhao: Này cậu nên cầm 1 cục gạch về nhà, mỗi sáng lấy gạch đập vào mồm cho răng thụt vào trong.

Mình nghe mà tiệt không nhếch mép cười. Sợ lộ, răng mình cũng chìa ra như răng nó!

Mấy năm sau ra trường tôi đi làm ở xứ bạn, tận Châu Âu xa xôi. Đồng nghiệp thân thiết, thân đến mức nên gọi là bạn đồng nghiệp, thường hay hỏi tôi mỗi khi chúng tôi đi dạo: Làm sao mày có thể thở được? Nói rồi hắn lấy tay cố tóm sống mũi tôi và luôn thất bại vì làm gì có sống mũi mà tóm. Hắn lắc đầu chán ngán: “Không hề có mũi, làm sao thở được!”


Tôi cũng thấy hơi buồn, không hiểu sao mình vẫn thở được.


Người yêu tôi thì thường kéo hai đuôi mắt tôi lên rồi hớn hở: “Nếu em kéo mắt lên như thế này, em sẽ rất xinh. Giống như người Hàn quốc í”.


A! Tôi không thích giống người Hàn Quốc và tôi thề chia tay tất cả các tình yêu nào có gợi ý tôi về vấn đề sửa sang sắc đẹp. Đơn giản, tôi thấy mình rất hoàn thiện khi là chính tôi. Cho dù cái gương đôi khi hoàn toàn không đồng ý với giả thiết ấy.


Tôi đi qua tuổi thanh xuân của mình với mũi tẹt, răng vẩu và mắt ngang phè. Nhưng vì tôi là người Châu Á, nên tôi thừa sức nổi bật ở xứ người mà chẳng cần nhờ đến việc chỉnh trang sắc đẹp. Dân Châu Âu vẫn ghen tị với mái tóc đen dài của tôi, với làn da hơi tí là rám nắng của tôi, với cái kiểu răng hơi khênh khểnh mà có nằm mơ bọn tây cũng không thể vểnh được như thế. Vì vậy tôi hoàn toàn hài lòng với chính mình.


Tôi cứ quan điểm, đẹp với chính mình mới là quan trọng nhất. Còn hoàn thiện mình để cho người khác ngắm thì xin nhường cho diễn viên người mẫu. Vì thế tôi chỉ tiêu tiền vào tân trang lớp sơn chứ nhất quyết không đi đẽo gỗ.


Chỉ khi quay về Việt Nam tôi mới thấy nhan sắc của mình có vấn đề. Tôi tiệt không có người yêu vì giữa đám đông các cô gái tôi không có lợi thế sắc đẹp nổi bật. Bạn gợi ý: Hay mày đi niềng răng đi, chỉ hai năm là răng thẳng tắp!

Tôi hãi quá, 2 năm ăn uống khổ sở. Lại đeo kim loại trong mồm, đi du lịch rất có thể bị sét đánh chết.

Bạn gợi ý: Hay đeo áp tròng đi. Mầu xanh lá cây sẽ làm mắt mày thu hút hơn đấy!


Tôi cứ nghĩ cảnh chớp rơi cả mắt ra ngoài là đã nhụt chí. Hơn nữa, tôi thích mầu mắt tôi, mầu nâu rất hiền dịu, không đen như nước tương mà nâu, tuyệt cú mèo í.


Bạn tôi lại bảo: Mày hơi béo đấy, nên ăn kiêng hoặc chí ít là đi hút mỡ, quấn nóng giảm béo nhanh.


Tôi lại còn hãi hơn. Ăn kiêng, hút mỡ thì tôi lấy đâu ra năng lượng làm hùng hục, bơi hùng hục, vần xe máy đi lên núi hùng hục được… Tôi từ chối tuốt. Cứ sống như mình vậy thôi. Được cái có hơi thừa cân một chút thì vòng 1 rất tuyệt, không cần bơm vá gì vẫn rất bắt mắt. Tôi cứ hay tặc lưỡi được cái nọ mất cái kia. Mấy ai được hoàn hảo hết.


Thế rồi may mắn quá, nhờ hùng hục đi lại và làm việc mà tôi quen được anh rồi yêu nhau. Riêng nói về thẩm mỹ thì mũi anh rất to, nhưng không hiểu sao lại rất hài hòa với gương mặt, tôi khó hình dung ra anh mà mũi lại bé được. Có điều anh hay ngắm tôi rất lâu và bảo: Giá mà mũi em cao lên một tí thì xinh tuyệt!


Tôi ngắm lại anh và bảo: Giá mũi anh bằng một nửa thì rất có thể anh là diễn viên!


Hai đứa mũi xấu ngắm nhau mãi lại thấy đứa kia thật hợp mắt, không thể đáng yêu hơn được. Chúng tôi quyết định gắn bó với nhau trọn đời.


Lúc nào anh cũng nói: Anh yêu em vì em là em! Hay tệ hơn: Big is beautiful! (to là đẹp)


Tôi chỉ cần nghe thế là sướng tít, vì thế chắc số kiếp tôi đã định - Tôi trọn đời xấu xí: Răng vẩu mũi tẹt, mắt nâu!